Chủ đề
Cần chi ‘chữa lành’ ở đâu xa, bạn hãy gọi điện cho mẹ!
Khi gặp một ngày tồi tệ như bị sếp mắng hay mất chìa khóa, các nhà khoa học khuyên là nên gọi cho mẹ. Nghiên cứu của Đại học Wisconsin-Madison đã xem xét ba hình thức giao tiếp với mẹ: nói chuyện trực tiếp, qua điện thoại và nhắn tin, để xác định hình thức nào có lợi nhất, và liệu việc nghe giọng mẹ có đặc biệt giá trị không.
Hôm qua, tôi có đọc một bài viết trên một tờ báo điện tử về tác dụng của việc gọi cho mẹ. Tôi đọc thấy bên dưới có để lại một bình luận khá dí dỏm, đại khái rằng, nếu gọi cho mẹ mà người mẹ thấu hiểu và khuyên bảo đúng cách thì tốt rồi. Nhưng nếu lỡ chúng ta có những bà mẹ luôn canh cánh âu lo trong hành trình trưởng thành của con cái, thì đôi khi “Mẹ ơi, con bị đuổi việc rồi,” mẹ mình quay sang, “Thôi về mẹ nuôi”, như vậy, bạn chẳng khác nào trở thành gánh nặng cho mẹ chứ không có tí lợi ích gì cả.
Thực ra, mỗi lần có chuyện bất như ý, chúng tôi vẫn thường gọi cho mẹ. Những lúc như vậy, mẹ sẽ cố động viên chúng tôi theo những cách thức và tình huống khác nhau. Cha mẹ tôi thuộc một thế hệ đã chứng kiến và trải qua nhiều thời kỳ của đất nước. Niềm tin của cha mẹ tôi điều chỉnh theo hoàn cảnh, nên thiếu sự đa dạng và không nhiều lựa chọn.
Tuy nhiên, niềm tin và cách sống không chỉ đơn thuần là suy nghĩ, mà còn là bản sắc của cha mẹ tôi. Cho đến bây giờ, những niềm tin cốt lõi trong tôi vẫn là tiếng vọng từ những điều cha mẹ tôi đã dạy.
Một trong những cách điển hình mẹ tôi hay chỉ dẫn, đó là gợi nhớ cho chúng tôi biết một trải nghiệm sống nào đó trong đời mà cha mẹ tôi đã trải qua, và làm thế nào mà cha mẹ vượt qua chúng. Hoặc, mẹ sẽ kể những người thân quen trong gia đình đã gặp phải các vướng mắc tương tự, thế nhưng, họ vẫn bền bỉ tranh đấu cùng nhau, và cùng nhau gầy dựng hạnh phúc.
Điều quan trọng không phải là tìm thấy sự dễ chịu trong nỗi đau của người khác, mà chính yếu nhất, mẹ muốn xoa dịu cảm giác khổ sở của chúng tôi bằng một cách nghĩ – chúng tôi không đơn độc.
Suy nghĩ một cách bao dung và tràn đầy yêu thương khi đối mặt với những khó khăn thường nhật mang lại một cảm giác thân thuộc, rằng chúng tôi không cô đơn trong nỗi bất hạnh của mình. Những người khác cũng đang chịu đựng y như tôi – hay thậm chí còn tồi tệ gấp nhiều lần. Đôi khi, chúng tôi trở nên mạnh mẽ hơn, khi bắt gặp chính mình lại an ủi nỗi bất hạnh của người khác, dù bản thân cũng đang nằm gai nếm mật với cuộc đời.
Đối với tôi mà nói, đơn giản đó là một người “phe ta”, một người sẵn lòng ủng hộ cho ta, mặc cho vật đổi sao dời. Cho dù cuộc đời lên hay xuống.
Một tình huống khác tôi thường gặp, đó là khi tôi viết về một trải nghiệm đăng lên mạng xã hội, dĩ nhiên bài sẽ khá dài, sau đó thì một vài người bạn sẽ bình luận về độ dài bài viết, một vài người bạn thì lướt bỏ qua. Tôi chỉ cười và không nói gì. Hãy đứng từ phía ngược lại, tại sao tôi phải nên gây sự chú ý về độ dài hay ngắn của bài viết. Nếu niềm tin trong bạn đúng, bạn sẽ không cảm thấy bị bất kỳ dòng câu hỏi nào thách thức.
Cũng như vậy, hãy tưởng tượng, bạn là một người trẻ tràn đầy ý tưởng và đam mê, đang đối mặt với khó khăn và nghi ngờ khả năng của bản thân. Bạn sống thu mình trong cô độc, im lặng và tuyệt vọng. Một ngày, bạn chia sẻ ý tưởng và mục tiêu, chỉ có một người lắng nghe.
Người ấy tin tưởng vào những gì bạn nói, hơn nữa, còn truyền động lực và niềm tin mạnh mẽ cho bạn. Họ không chỉ nói “Tôi tin vào bạn”, mà hết lòng chia sẻ những trải nghiệm và lời khuyên thiết thực “Bạn có thể làm được”.
Mười tám năm làm việc, tôi may mắn đảm nhận nhiều vai trò khác nhau. Một nhân viên tập sự, một cấp trên, một người hướng dẫn, một chuyên gia cố vấn, thậm chí một người tình cờ lắng nghe tâm tư của những người trẻ. Thời điểm ấy tôi không nhận thức nhiều, chỉ nghĩ đây là trách nhiệm trong công việc mình phải làm.
Tuy nhiên, càng về sau, tôi nhận ra chỉ cần có một người tin tưởng vào chúng ta, điều đó có thể tác động vô cùng lớn lao đến hướng đi trong cuộc sống, mở ra cánh cửa cho những cơ hội mà chúng ta chưa từng tưởng tượng.
Vì vậy, dẫu cho hôm nay bạn đã gặp chuyện gì hoặc như thế nào, bạn cũng không cần phải làm cho tất cả mọi người đều thích mình, hay phải tin mình. Chỉ một người thôi đã đủ.
Tình thương yêu không hề giống như khối lượng hay năng lượng, mà được bảo tồn theo một cách khác biệt.
Nhiều điều sau này chúng ta có thể quên, song tận đáy lòng ta sẽ không bao giờ quên sự ấm áp và rộng lượng đã từng nhận trong đời.
|
Phạm Thị Ngọc Duẩn
Theo dõi
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý