Chủ đề
Nhân duyên thì hợp tan, nhưng hôn nhân cần chân thành
Làm sao hôn nhân của thế hệ cha mẹ tôi vẫn bền chặt đến vậy, toàn tâm toàn ý cho đi, cùng nhau trải nghiệm cuộc sống, và cùng nhìn nhau già nua?
Thuở bắt đầu mơ mộng về một người xa lạ hoàn hảo nào đó mình sẽ yêu, tôi đã rất ưa thích một tản văn trên internet tên gọi là “Duyên may và Sự lựa chọn”. Tản văn viết về những cuộc gặp gỡ mỗi người sẽ đi qua – không phải cuộc gặp gỡ nào cũng tạo nên một mối nhân duyên, và không phải mối nhân duyên nào cũng cùng nhau đi đến hết cuộc đời.
Khi bạn gặp ai đó khiến lòng rung động, tình cờ ở một nơi nào đó, vào đúng thời điểm nào đó, đó là duyên may. Duyên may an bài tiếng sét ái tình, đẩy bạn chìm đắm vào tình yêu, khiến bạn choáng ngợp.
Cảm xúc ban đầu có thể do bạn chủ động, nhưng dừng lại, gặp gỡ, hay dừng lại với một người trong từng giai đoạn của cuộc đời, đều không thể tính toán hết được.
Nhân duyên
Nhân sinh có hợp có tan, đã gặp gỡ chính là duyên phận, không đúng hay sai, tốt hoặc xấu.
Điều quan trọng chính là sau khi từng cung bậc xao xuyến dần qua, bạn ngồi xuống, và tự hỏi liệu bạn có muốn xây dựng một mối quan hệ lâu dài với người kia hay không, hay sẽ để mọi thứ vào kỷ niệm.
Thời khắc bạn quyết định yêu ai đó với tất cả nhược điểm của họ, sánh vai đi qua ngọt bùi và đắng cay, mặc kệ nhiều người khác xinh đẹp hơn, thông minh hơn, giàu có hơn, bạn vẫn quyết lòng yêu người đó không đổi thay, đó mãi mãi không còn là duyên may nữa, đó chính là sự lựa chọn.
Nếu theo dõi bộ phim “Nhật ký tiểu thư Jones”, bạn sẽ thấy có một cảnh mà Mark Darcy nói với “tiểu thư” Jones rằng “Anh thích em, như em vẫn vậy”. Nghe chẳng hề lãng mạn, nhưng cô lại chìm đắm hoàn toàn trong đó.
Vì sao lại có một xúc cảm mạnh mẽ như vậy với một tỏ tình không hề lãng mạn? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng, anh thích cô vì chính bản thân cô, và anh yêu những điều anh nhìn thấy.
Anh không đề cập đến cô nên gầy đi mười cân, ăn mặc quyến rũ hơn một chút hay xinh đẹp hơn chút. Anh ấy thích cô vì cô vẫn thế, vô điều kiện. Cô không cần phải cố gắng để thu hút anh, vì Mark thực sự đã bị thu hút rồi!
Tình yêu
Niềm tin rằng chúng ta được yêu, được yêu vì chính chúng ta, đúng hơn là được yêu, bất chấp bản thân chúng ta ra sao, tôi gọi đó là mơ ước, một loại mơ ước lớn, lớn hơn những ước muốn (mà tôi nhầm tưởng lớn) như xây ngôi nhà, hay mua những loại máy móc hiện đại, bởi chúng hoàn toàn nằm ngoài sự cố gắng của bản thân.
Sự tin tưởng này không thể xuất hiện tự nhiên, dù chúng ta có đang trong mối quan hệ say đắm nhất. Đợi người ta yêu quay lại nhìn, đợi người ta yêu nhận ra chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh nhau, đợi người ta yêu cuối cùng cũng cần đến sự đồng hành của ta, đợi người ta yêu yêu ta, dù chỉ là một chút.
Thuộc về nhau … đôi khi không biểu hiện bằng tình cảm mãnh liệt, mà có thể chỉ đơn thuần là một cảm giác bình yên, sự an tâm khi được cầm tay nhau cùng nhau đi đến cuối con đường, là sau khi đi cả một vòng lớn, quay trở lại điểm ban đầu, cảm thấy thật vui mừng vì vẫn là người đó đứng kiên định chờ ta.
Tôi từng như bao bạn trẻ khác, đều không chắc chắn về câu chúc “răng long đầu bạc, bách niên giai lão”. Những năm tháng trưởng thành, bỗng một ngày, tôi nhận ra tình yêu và hôn nhân thật khác xa nhau. Ngày hôm nay người yêu bạn, qua thời gian mọi cảm xúc bỗng vơi đi, sau vài năm, mọi thứ trở thành thói quen.
Một chặng đường nữa, trở nên khô cạn và cũ kỹ. Thêm một chặng đường nữa, đám mây êm đềm của hôn nhân bắt đầu phai mờ trước cơn gió ồn ào của sự xao lạc và cám dỗ.
Làm sao hôn nhân của thế hệ cha mẹ tôi vẫn bền chặt đến vậy, toàn tâm toàn ý cho đi, cùng nhau trải nghiệm cuộc sống, và cùng nhìn nhau già nua?
Hôn nhân
Nhà văn Trăm năm cô đơn Gabriel Garcia Marquez có nói một câu xuất sắc về hôn nhân như thế này: “Hãy luôn nhớ rằng điều quan trọng nhất trong một cuộc hôn nhân tốt đẹp không phải là hạnh phúc, mà là sự ổn định”. Sự khác biệt lớn nhất là ở chỗ: tình yêu phóng đại ưu điểm, còn hôn nhân phóng đại nhược điểm.
Trong cuộc sống hôn nhân, hầu hết chúng ta sẽ còn trải qua rất nhiều điều, từ giáo dục con cái, phụng dưỡng cha mẹ già, các mối quan hệ bên ngoài, tất cả những chuyện nhỏ nhặt này không phải chỉ cần em có anh, anh có em là sòng phẳng giải quyết được. Lúc đó, chỉ còn lại cái ân tình cùng nhau trải qua dâu bể.
Đây không phải là thứ tình yêu đẹp như tuổi trẻ mộng tưởng, nhưng lại đầy nghị lực khi hai con người không còn thấy nhau mới lạ hay hấp dẫn, thậm chí còn chất chứa nhiều lần thăng trầm, những tổn thương và thất vọng. Hai con người biết quá khác nhau, nhưng đều cố gắng chung sống với nhau, chân thành bảo vệ hôn nhân của nhau bất kể mọi sự cuộc đời có vật đổi sao dời.
Đối với tôi, “vạn sự” đều cần nỗ lực. Trân quý nhân duyên gặp gỡ, nỗ lực đưa nhân duyên đó đến bờ trước khi phó thác hai chữ “tùy duyên”. Nếu bạn thực sự yêu, nếu người bạn yêu lặng lẽ đứng đợi ở khoảng cách một trăm bước, một mình bạn bước hết một trăm bước thì đã sao?
Chúc bạn đạt ý nguyện với duyên may và sự lựa chọn của chính mình trong năm mới.
Phạm Thị Ngọc Duẩn
Theo dõi
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý