Xạ trị ung thư có cảm giác như thế nào?
Mong rằng bài viết sẽ mang đến một cái nhìn đầy hy vọng về xạ trị, không chỉ là về máy móc và tia xạ, mà còn là về con người đứng sau từng liệu trình.
*Bài viết của khách mời Kim Fellner được chia sẻ trên The Washington Post (Trải nghiệm có thể khác nhau ở mỗi người cũng như từng quốc gia)
Thú thật, tôi rất thích Khoa Xạ trị, đồng thời vô cùng ngưỡng mộ kỹ năng chuyên môn, sự nhạy bén và tinh thần làm việc ăn ý giữa các nhân viên ở đây.
Trong văn hóa đại chúng, từ "ung thư" thường gắn liền với hóa trị và những cảnh tượng đau buồn của bệnh nhân đang kiên cường chống chọi với rụng tóc và những chai dịch truyền. Nhưng với nhiều người, đặc biệt là những bệnh nhân đang điều trị giảm nhẹ như tôi, xạ trị lại là một lựa chọn giúp làm chậm sự tiến triển của bệnh và giảm đau đớn mà không gây ra nhiều tác dụng phụ như hóa trị.
Xạ trị là một trong những phương pháp điều trị quan trọng cho nhiều loại ung thư khác nhau (như ung thư tuyến tiền liệt và vú). Nhưng đáng tiếc thay, tôi nhận ra rằng phương pháp này không thể "hạ gục" căn bệnh sarcoma Ewing di căn của mình. Tuy nhiên, xạ trị giúp giảm đi một số sự khó chịu và không hề tàn phá cơ thể như các phương pháp hóa trị.
Bài viết này muốn chia sẻ một phần về trải nghiệm của tôi với liệu pháp xạ trị.
Tính đến giờ, tôi đã trải qua ba đợt xạ trị, mỗi đợt kéo dài 10 ngày. Chúng tôi hiện đã điều trị một khối u ở phổi, xương cánh tay, một đám tế bào xấu trong khu vực trung thất giữa hai lá phổi, một vết thương ở xương chậu phải và một chỗ sưng ở mông gần đó.

Quy trình điều trị
Vào những ngày điều trị, tôi sẽ đến khu tiếp nhận của Khoa Xạ trị tại Bệnh viện Sibley Memorial. Việc đầu tiên cần làm là quét thẻ bệnh nhân, sau đó trò chuyện với các nhân viên phụ trách lịch hẹn - những người luôn luôn sẵn sàng trả lời điện thoại hoặc email trong khi vẫn làm tôi cảm thấy rằng mình được chào đón.
Tiếp theo, tôi vào phòng thay đồ và thay bộ đồ bệnh viện có phần kỳ lạ với lưng hở, nhưng được bổ sung một chiếc áo nữa để che chắn. Dọc đường, tôi có thể trò chuyện với các bệnh nhân khác cùng điều trị trong khung giờ của mình, hoặc với Freddy Mancilla - người phụ trách thay đồ bệnh viện và bình nước; anh ấy đã làm việc tại Sibley suốt 39 năm và được mọi người yêu quý.
Khi vào phòng xạ trị, tôi sẽ nói tên và ngày sinh, sau đó thay đồ cho những bộ phận cần điều trị. Kế tiếp, tôi nằm xuống và một nhóm các kỹ thuật viên sẽ giúp tôi điều chỉnh vị trí sao cho tia xạ chiếu vào đúng chỗ.
Tinh thần đồng đội
Tôi thật sự yêu thích khoa xạ trị này vì kỹ năng, sự nhạy bén và tinh thần làm việc đồng đội tuyệt vời của các nhân viên. Tôi chưa bao giờ thấy bệnh nhân nào bị đối xử thô lỗ hay nghe thấy sự cãi vã. Ở đây luôn có rất nhiều trò đùa vui vẻ và tiếng cười. Việc phối hợp khéo léo giữa mọi người trong công việc này do Terelle Cook, quản lý trưởng khoa xạ trị, phụ trách.
"Bạn làm sao để xây dựng được một đội ngũ như thế này?" Tôi hỏi. "Thông qua sự tôn trọng lẫn nhau," Fung Mei Chiang, một trong những kỹ thuật viên chính của tôi, trả lời. "Mặc dù chúng tôi rất yêu quý bệnh nhân, nhưng chúng tôi cũng luôn chăm sóc lẫn nhau."

Những năm gần đây, có nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng, những tương tác nhỏ trong cuộc sống như một cuộc trò chuyện nhanh với người thu ngân hay một lời khuyên về vườn tược với hàng xóm có tác dụng tích cực đối với sức khỏe tinh thần. Đối với nhiều bệnh nhân, những cuộc trò chuyện đơn giản với các kỹ thuật viên giúp làm nhẹ bớt đi những trải nghiệm khó khăn.
Trong suốt thời gian điều trị, tôi đã có những cuộc trò chuyện ngắn về phim ảnh, nhà hàng, gia đình và những dự định trong tương lai, cũng như về cuộc sống của những người làm việc trong ngành y tế. Một lần, tôi hỏi các kỹ thuật viên làm thế nào để họ có thể xử lý cơ thể bệnh nhân với sự chuyên nghiệp lạnh lùng, và làm thế nào họ vượt qua sự ra đi của các bệnh nhân mà họ từng điều trị.
Họ nói về những khóa học và thực hành lâm sàng, nhưng trải nghiệm sống và sự đồng cảm cũng đóng một vai trò quan trọng. Nhiều người trong số họ đến với nghề sau khi đã trải qua chăm sóc người thân bị bệnh hiểm nghèo.
Khi các kỹ thuật viên hoàn chỉnh việc căn chỉnh, họ rời phòng và quay về khu điều khiển ngoài phòng. Nằm trên giường máy xạ trị, với những tia sáng đỏ và xanh đang chiếu trên đầu và những chiếc mắt cơ học cùng các lưới di chuyển xung quanh tôi, tôi cảm giác như mình đang ở trong một bộ phim khoa học viễn tưởng những năm 1950, vừa ngớ ngẩn lại vừa ngầu.

Thực ra, là lạnh...
Các máy móc trở nên khó hoạt động khi nhiệt độ quá cao, nên đối với hầu hết bệnh nhân, một trong những khoảnh khắc tuyệt vời trong điều trị chính là khi các kỹ thuật viên phủ lên mình một chiếc chăn ấm. Lúc đó, bạn có thể thư giãn và nhìn ngắm những bức ảnh hoa tulip trên trần.
Điều trị xạ trị của tôi không đau đớn, mặc dù tôi phải nằm rất yên. Với khối u phổi, tôi phải ngậm một ống giống ống thở snorkel, rồi nín thở lâu hơn một chút so với bình thường. Nhưng với các vùng khác, tôi chỉ cần giữ vị trí sao cho tia X chiếu vào đúng các tế bào cần điều trị.
Và rồi, mọi thứ kết thúc. Các kỹ thuật viên quay lại, giúp tôi đứng dậy và chúng tôi chúc nhau một ngày tốt lành. Và tôi trở lại với cuộc sống ngoài kia, cho đến lần điều trị tiếp theo.