Khi người lớn cũng muốn làm trẻ con
Ngày Quốc tế Thiếu nhi không chỉ là dịp để tặng quà và đưa trẻ con đi chơi công viên. Với nhiều người trưởng thành, đây còn là ngày để nhìn lại một phần trong chính mình, phần ngây thơ, mong manh, từng mơ ước được yêu thương và che chở vô điều kiện. Đó là đứa trẻ bên trong bạn.
Có những người lớn đã sống cả đời mà chưa từng được là một đứa trẻ đúng nghĩa. Khi còn nhỏ, họ bị yêu cầu phải mạnh mẽ, phải giỏi giang, phải ngoan ngoãn đến mức đánh mất khả năng bộc lộ cảm xúc thật. Và rồi khi lớn lên, họ tiếp tục sống trong một chiếc vỏ bọc cứng cáp, tưởng như ổn nhưng sâu bên trong lại chất đầy mỏi mệt, chông chênh.
Đứa trẻ bên trong không biến mất khi chúng ta trưởng thành. Nó vẫn ở đó, đôi khi lên tiếng qua những cơn buồn không rõ lý do, qua cảm giác cô đơn giữa đám đông, hoặc trong khoảnh khắc ta chỉ muốn được ai đó ôm và bảo rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
Khái niệm "inner child" – đứa trẻ bên trong, không còn xa lạ trong tâm lý học hiện đại. Đó là phần cảm xúc nguyên sơ nhất của con người, được hình thành từ những năm tháng đầu đời. Nó chứa đựng những ký ức vui buồn, những tổn thương và cả những ước mơ chưa kịp thành hình. Khi đứa trẻ ấy không được nhìn nhận và yêu thương đúng cách, chúng ta lớn lên với một khoảng trống khó gọi tên.

Có khi nào bạn cảm thấy mình đang gồng quá sức, chỉ để làm hài lòng người khác? Có khi nào bạn thấy đau lòng chỉ vì một lời chê bai nhỏ? Có khi nào bạn thấy thật mệt mỏi nhưng lại không cho phép bản thân nghỉ ngơi? Đó có thể là dấu hiệu cho thấy đứa trẻ bên trong bạn đang kêu cứu.
Vậy làm sao để chữa lành? Làm sao để người lớn trong ta và đứa trẻ bên trong có thể cùng nhau sống hòa hợp?
Đầu tiên, hãy học cách cho phép bản thân không hoàn hảo. Khi còn bé, ta được quyền vấp ngã, sai sót, được dỗ dành mỗi lần té ngã. Nhưng khi lớn lên, nhiều người tự ép mình phải giỏi giang, phải đúng mực, phải thành công ngay lập tức. Hãy nhắc mình rằng, thất bại không có nghĩa là yếu kém, chỉ là một phần tất yếu của hành trình trưởng thành.
Thứ hai, hãy làm những điều mình thích mà không cần lý do. Có thể là nghe lại bản nhạc thiếu nhi cũ, tô màu một bức tranh, hay đơn giản là ăn một cây kem vào buổi chiều muộn. Những điều nhỏ nhặt ấy đôi khi chính là liều thuốc cho tâm hồn.
Tiếp theo, hãy học cách tự nói với mình những lời tử tế. Thay vì trách móc “Mình thật kém cỏi”, hãy thử nói “Mình đã làm tốt nhất trong khả năng rồi”. Lời nói có sức mạnh rất lớn trong việc chữa lành. Và sự dịu dàng với chính mình luôn là điều cần thiết.
Cuối cùng, hãy bao quanh mình bằng những mối quan hệ khiến bạn cảm thấy an toàn. Những người khiến bạn được là chính mình, không phán xét, không yêu cầu bạn phải cố gắng để được yêu thương.
Làm người lớn chưa bao giờ dễ. Nhưng bạn không cần đánh rơi đứa trẻ từng biết khóc, từng biết mơ mộng, từng biết yêu chân thành trong tim mình.
Chúc bạn một ngày Quốc tế Thiếu nhi thật ấm áp. Không chỉ cho những đứa trẻ nhỏ ngoài kia, mà còn cho đứa trẻ bên trong bạn, đứa trẻ vẫn đang học cách tin rằng mình xứng đáng được yêu thương.