Sao chúng ta cứ mãi xa thương, gần thường?
Hầu hết sai lầm của đời người, có lẽ, là dễ nổi nóng với người thân, nhưng lại khoan dung với người lạ. Người xưa gọi đó là “xa thương - gần thường”.

Ra đường, ta mỉm cười nhường nhịn để dĩ hòa vi quý; về nhà, chỉ một lời nhắc nhở của mẹ cũng đủ khiến ta nộ khí xung thiên.
Với thiên hạ, ta rộng rãi như hầu bao đầu tháng mặc sức tiêu pha; với người nhà, ta cân đo từng chút như dè xẻn mì ly cuối tháng. Ta tự nhủ “về nhà sống thật”, rồi đem mọi mỏi mệt trút lên những bờ vai gần nhất – những bờ vai đã gánh vác ta hơn nửa cuộc đời.
Hay như trong sách “Đường hai ngả, người thương thành lạ” từng viết, đó là một kiểu “viễn thị tinh thần” của những người cứ dõi mắt về những viễn cảnh lấp lánh ngoài kia, thành ra điều gần gũi trước mặt lại lung mờ.
Ta dễ rung động trước lời khen có cánh của người dưng, mà hững hờ với một nồi canh mẹ nấu sẵn chờ ta về. Ta hồ hởi với đủ chuyện tán gẫu ở công sở, mà cộc cằn với chỉ một câu hỏi nhỏ trên bàn ăn: “Hôm nay đi làm có gì vui không con?”

Khi ta xem sự có mặt của người thân là hiển nhiên, những dịu dàng dần cạn kiệt. Nhưng nên nhớ, kiên nhẫn cũng có hạn dùng, người thương sẽ thành người thường, nếu ta đối đãi với thâm tình bằng hằn học, khắt khe, cau có…
Vậy nên,
với cha mẹ, ta nhớ chậm lại.
với bạn đời, hãy nhớ nhẹ lời.
với con trẻ, nhớ dỗ trước, dạy sau.
Thử dành một chút ân cần cho người thân, chứ đừng mãi rút cạn năng lượng cho những mối quan hệ huyên náo bên ngoài. Bạn thử nhìn xem, điện thoại cạn pin thì cần phải cắm sạc vào nguồn, chứ đâu thể phơi ngoài không khí để hy vọng sạc đầy?
Có thể bạn sẽ quan tâm bài viết này: 5 thói quen nhỏ giữ cho gia đình lớn luôn ấm
Ngọn nguồn đời mình là gia đình - là nơi đầu tiên ta được nâng niu, cũng là nơi cuối cùng ta dành trọn sự bao dung và nhẫn nại.
Khi tháng Mười đã chạm vào những ngày cuối, và 20/10 lại đến như một lời nhắc khẽ nhẹ nhàng: Hãy nhớ dịu dàng hơn với những người phụ nữ quanh mình – từ mẹ, bà, cô dì, chị em gái… những người đã dệt nên chiếc vòng nôi dịu dàng nuôi ta khôn lớn, và cũng là hiện thân cho sự dịu dàng trong chính tổ ấm của chúng ta.
Xin đừng buông lời gắt gỏng, khi bà cứ lặp đi lặp lại những lời hỏi thăm “Con ăn cơm chưa? Con đi đâu đó? Con đang làm gì?”. Bởi biết đâu, chỉ vài ba từ đơn giản đó, sau vài ba năm nữa, chỉ còn là thanh âm vang vọng trong trí nhớ.
Xin đừng đáp lại bằng hờ hững, khi mẹ gói ghém hết thương yêu lo lắng trong từng lời căn dặn thuộc đến nhàm tai. Bởi đằng sau mỗi lời “biết rồi, khổ lắm nói mãi”, là một tình thương mà không ai thương bạn hơn thế.
Hãy học cách dùng chính sự dịu dàng ấy để đối đãi với những yêu thương đang ở thật gần bên. Bởi mọi khởi đầu dịu dàng đều dẫn lối đến những yêu thương xứng đáng.
Nhân Ngày Phụ Nữ Việt Nam sắp đến, một ngày của phái dịu dàng, mong mọi điều dịu dàng đều đến với những người thương ta và ta thương.