Nghi thức của sự sống: Những tiếng chuông chiến thắng ung thư
Khi một bệnh nhân ung thư hoàn thành giai đoạn điều trị cuối cùng, họ sẽ bước đến một góc tường nơi treo chiếc chuông đồng, nắm lấy sợi dây và rung ba tiếng thật dõng dạc, như một lời khẳng định đã chiến thắng căn bệnh hiểm nghèo.

Nguồn gốc của những "tiếng chuông hy vọng"
Truyền thống rung chuông (bell ringing) để đánh dấu hoàn thành điều trị ung thư được cho là bắt đầu từ Trung tâm Ung thư MD Anderson (Texas, Hoa Kỳ) vào khoảng năm 1996.
Người được cho là đã khởi xướng là Irve Le Moyne, một đô đốc hải quân Hoa Kỳ, khi ông điều trị ung thư vùng đầu - cổ tại đây. Khi kết thúc buổi xạ trị cuối cùng, ông đã mang theo chiếc chuông của tàu, thứ dùng để báo hiệu “nhiệm vụ đã hoàn thành” như một truyền thống của hải quân (when the job is done), rung lên để đánh dấu khoảnh khắc vượt qua. Ông để lại chiếc chuông cùng một bài thơ khắc bên dưới:
“Ring this bell,
Three times well,
Its toll to clearly say,
My treatment’s done,
This course is run,
And I am on my way.”Đô đốc Irve Le Moyne
Kể từ đó, chiếc chuông nhỏ ở Texas đã lan tỏa thành một biểu tượng lớn lao. Những trung tâm điều trị ung thư khác trên khắp nước Mỹ và nhiều quốc gia khác bắt đầu treo “chuông hy vọng”, nơi bệnh nhân sẽ rung lên khi kết thúc quá trình điều trị. Đó là một nghi thức giản dị nhưng mang sức mạnh tinh thần đặc biệt, giúp khép lại hành trình gian nan và mở ra một chương mới của sự sống.

Chiến thắng trước căn bệnh thế kỷ
Với nhiều người vừa bước qua những tháng ngày hóa trị, xạ trị đầy mệt mỏi, rung chuông là giây phút được phép khóc thật to, cười thật lớn. Nó không chỉ là “lễ tốt nghiệp” của bệnh viện, mà là cột mốc khẳng định họ đã chiến thắng - không chỉ bệnh tật, mà cả nỗi sợ, sự kiệt sức và những đêm dài không ngủ. Bên cạnh đó, tiếng chuông còn vang vọng đến những bệnh nhân khác đang trong hành trình của riêng mình, như một lời nhắn nhủ: “Bạn cũng sẽ làm được như tôi.”
Các y bác sĩ và điều dưỡng - những người đã đồng hành trong suốt quá trình điều trị - cũng thường đứng quanh chứng kiến giây phút này. Với họ, mỗi tiếng chuông là một lần niềm tin được tiếp thêm: công việc của mình đã mang lại kết quả, một con người nữa được cứu sống. Nhiều bệnh viện gọi đây là “âm thanh của hi vọng” - không ồn ào, nhưng vang xa.
Tuy nhiên, không phải ai cũng dễ dàng chạm tới chiếc chuông ấy. Có những bệnh nhân vẫn đang điều trị bảo trì, có người biết rằng căn bệnh của mình sẽ không bao giờ thật sự kết thúc. Vì vậy, tại một số nơi, truyền thống này được điều chỉnh lại để trở nên bao dung hơn: thay vì chỉ dành cho “người đã khỏi bệnh”, nó được mở rộng thành nghi thức tôn vinh sự kiên cường, bất kể kết quả ra sao.

Dù ở hình thức nào, ý nghĩa của chiếc chuông vẫn không thay đổi: đó là biểu tượng của sức mạnh con người trước bệnh tật, của hi vọng vượt qua nỗi sợ hãi. Mỗi tiếng chuông là một câu chuyện về niềm tin, về lòng dũng cảm, và về những con người đã chọn đứng lên thay vì gục ngã.